Bong da Viet Nam Bong da Viet Nam
EURO 2024 Nhật ký Euro

Đan Mạch: Trong ổ cứng ký ức

Thứ sáu, 09/07/2021 10:18 (GMT+7)

Đan Mạch đã ra về dường như đúng với kịch bản số đông đã dự đoán, nhưng cho đến khi họ chia tay, có lẽ không nhiều người thực sự muốn dự đoán ấy trở thành hiện thực, vì đội bóng này có gì đó làm người ta lưu luyến.

Kết thúc nghiệt ngã

Ngay tại Wembley, họ đã khiến người Anh phải hoảng sợ. Không chỉ là cú đá phạt tự tin đã chấm dứt chuỗi trận trắng lưới của Tam Sư, mà thái độ thi đấu của họ, với rất nhiều dũng khí, đã khiến các cầu thủ của ông Gareth Southgate bị “khớp”. Nếu trận đấu không diễn ra ở đây, rất có thể sẽ là một thảm họa khác với đội Anh. 

Quả phạt đền gây tranh cãi trong hiệp phụ, trong bối cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa đã tụ hội cho người Anh, là rất nghiệt ngã. Cuộc phiêu lưu đã đi đến cao trào đến mức có lúc, người ta nghĩ rằng các cầu thủ Đan Mạch sẽ làm nên phép màu. Rằng kỳ tích ở EURO 1992 sẽ trở lại, như một cú Deja Vu mà Đan Mạch sẽ lại cho thấy rằng họ là một con ngựa ô đáng yêu như thế nào, và đã chiến đấu để vượt qua những nỗi đau đớn ra sao.

Đan Mạch: Trong ổ cứng ký ức - Ảnh 3

Và chúng ta phải tự hỏi, làm sao những người đàn ông vẫn có thể mạnh mẽ như thế, để đi đến tận đây, sau một biến cố mà tất cả chúng ta đã chứng kiến sự bàng hoàng của họ. Khi đứng thành một vòng tròn để che cho Christian Eriksen, họ không phải những chiến binh bằng thép: Jonas Wind đã khóc. Martin Braithwaite cầu nguyện. Thomas Delaney bụm mặt. Sau đó, Đan Mạch trở lại, chơi như mất hồn, đá hỏng một quả penalty và thua trận.

Đấy là một câu chuyện buồn, nhưng cũng là dịp hiếm hoi chúng ta được chứng kiến các cầu thủ trong giây phút “con người” nhất như thế. Simon Kjaer, người đã đá phản lưới nhà dẫn đến bàn gỡ 1-1 cho đội Anh, có thể sẽ dằn vặt rất nhiều bởi nỗ lực bất thành của anh. Nhưng hãy nhớ lại một chút: chính trung vệ này đã là người đã sơ cứu cho Eriksen trước khi đội y tế vào sân. Anh cũng đã an ủi Sabrina, bạn đời của Eriksen và là mẹ của hai đứa con.

Nhớ lại những điều đó làm cho kết thúc nghiệt ngã của trận bán kết trở nên nhẹ nhõm hơn. Nếu đây là một câu chuyện cổ tích, Đan Mạch sẽ vùng lên từ sau sự cố của Eriksen, hạ hết đối thủ này đến đối thủ khác để đăng quang, như những gì đã diễn ra ở EURO 1992, với người ghi bàn quyết định vào lưới Đức ở trận chung kết là Kim Vilfort, vốn thời điểm ấy đã, đang và sẽ phải chịu nỗi đau mất con.

Đan Mạch: Trong ổ cứng ký ức - Ảnh 4

Nhưng cuộc sống luôn là như thế: các số phận bé mọn, dù có được hàng triệu người chứng kiến đi chăng nữa, vẫn là một mắt xích nhỏ trong cảnh tượng đôi khi rất ảm đạm của nó. Các cầu thủ Đan Mạch đã nằm la liệt trên sân sau trận bán kết, rơi tõm vào một nỗi buồn bại trận rất đời, sau một hành trình mà họ tưởng như chẳng còn sợ ai hết, vì thứ khủng khiếp nhất đã ghé qua ngay trận đầu tiên.

“Cuộc phiêu lưu đã chấm dứt và trong khoảnh khắc đó, bạn phải hy vọng rằng khi những cầu thủ thua cuộc trở lại phòng thay đồ, thì HLV của họ, Kasper Hjumand, có thể tìm thấy những từ ngữ giống như Luis Enrique đã sử dụng sau trận Tây Ban Nha thua Ý ở bán kết đêm hôm trước: “Tại sao các bạn lại khóc?” – Enrique muốn biết. “Ngẩng đầu lên! Các bạn nên tự hào về bản thân mình” – ký giả Daniel Taylor mô tả lại khoảnh khắc sau khi trận đấu kết thúc trên The Athletic.

Ký ức và các câu chuyện

Tây Ban Nha, với màn trình diễn phi thường ở trận gặp Ý, nằm trong một hành trình mà Luis Enrique đã loại bỏ những nhân tố cũ quan trọng để hướng đến một phiên bản mới cho đội tuyển, hoàn toàn có lý do để tự hào. Đấy không chỉ là những trận bóng, mà còn là câu chuyện về sự dám thay đổi, về triết lý và cách HLV lẫn cả đội đã làm mọi cách để nó không chỉ tồn tại trên đầu môi chót lưỡi. EURO này sẽ ghi nhớ nó, và kể lại cho nhiều năm sau.

Đan Mạch: Trong ổ cứng ký ức - Ảnh 1

Chúng ta cũng sẽ không thể quên đội Đan Mạch này, dù họ chắc chắn sẽ không có tên ở vị trí vô địch lẫn á quân. Chúng ta sẽ mỉm cười khi nhớ lại chặng đường của họ: các trận đấu như thể vùn vụt trôi qua và các sự kiện thật khó nắm bắt, nhưng những điều cần ở lại vẫn nguyên vẹn tại đây. Cảm giác sởn da gà khi chưa rõ số phận Eriksen. Sự cảm thông cho đội bóng khi họ thua trận. Cảm hứng khi nhìn họ chiến đấu, như HLV Hjulmand bảo, “như không hề biết sợ hãi”. Và bất giác thấy mình, cũng như họ, quá nhỏ bé với sự nghiệt ngã vượt qua một trận bóng đá đêm qua.

Sự nghiệt ngã của cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Ba thập niên trước, Vilfort ghi bàn quyết định, giành Cúp và sau đó dự đám tang của con gái anh. Gần 30 năm sau, không ai biết liệu Eriksen có thể tiếp tục trở lại sân cỏ hay không, sau một sự cố đã suýt cướp đi mạng sống của anh. 

Chúng ta không thể chống lại sự nghiệt ngã này. Chỉ có thể đứng nhìn nó đi qua, với sự lạnh lùng của một văn tự cuộc đời đầy ắp những sự kiện, được mất, thắng bại… nối tiếp không ngừng, mà không có một phút dừng lại nào để ghi cảm xúc của những con người trong cuộc. 

Đan Mạch: Trong ổ cứng ký ức - Ảnh 2

Những gì quý giá ấy, chúng ta đành phải tự lưu trữ cho bản thân. Đôi mắt xem các sự kiện, ký ức chép lại, các cảm xúc nhào nặn, thời gian làm lắng xuống, và xếp hàng chờ ở đó. Có thể bùng lên trở lại, và cũng có thể như chưa từng xảy ra, một ngày nào đó. Một trận bóng có thể chỉ là thứ tầm phào thôi, trong vô số những lựa chọn giải trí trên truyền hình. Bật lên, xem xong và quên đi, không phải chuyện gì lạ.

Nhưng tôi tin những ký ức Đan Mạch hẳn sẽ rất mạnh mẽ, vì họ không chỉ nói “chúng tôi không sợ hãi” với một bối cảnh sáo rỗng. Họ đã từng sợ hãi rồi, và lại tiếp tục đứng lên để đi tiếp. Một ngày nào đó, khi phải sợ hãi, chúng ta sẽ cần viện dẫn những ký ức kiểu này, để mạnh mẽ hơn. Bằng tất cả những cảm xúc đã trải qua cùng họ, ở EURO lần này.