Bong da Viet Nam

Nghỉ thi đấu vì ăn quá nhiều, VĐV điền kinh Mỹ trở lại Olympic sau 17 năm bỏ nghề

Chủ nhật, 18/07/2021 14:03 (GMT+7)

VĐV điền kinh Robyn Stevens tưởng như đã phải từ bỏ sự nghiệp thi đấu thể thao từ cách đây 17 năm bởi chứng rối loạn ăn uống.

Robyn Stevens năm nay đã 38 tuổi. Cách đây 17 năm, khi đang ở độ tuổi lý tưởng để theo đuổi sự nghiệp thể thao, một biến cố bất ngờ xảy ra với Robyn Stevens. Cô đã mắc phải chứng rối loạn ăn uống.

Nghỉ thi đấu vì ăn quá nhiều, VĐV điền kinh Mỹ trở lại Olympic sau 17 năm bỏ nghề - Ảnh 1
Stevens về đích ở vòng loại Olympic

“Mục tiêu của tôi là tham dự Thế vận hội 2004. Nhưng cơ thể tôi không cho phép. Tôi dậy thì muộn nên mãi đến năm đầu đại học mới bắt đầu phát triển ngực. Tôi trông nặng nề hơn. Tôi ăn say sưa như chết đói. Tôi không biết tên căn bệnh mà mình mắc phải.

Tôi cố gắng loại bỏ những thực phẩm không tốt cho sức khỏe, nhưng với những lựa chọn hạn chế về thức ăn ở quán ăn, điều đó thật khó. Tôi cố gắng vận động thật nhiều và ăn ít đi nhưng không thể. Tôi gọi điện cho HLV của mình và nói rằng tôi sẽ chết nếu không bỏ nghề. Tôi đã hoàn toàn quên đi Thế vận hội mà chỉ quan tâm đến cuộc sống của mình.”, Robyn Stevens chia sẻ câu chuyện với Today.

Đối với một VĐV thể thao chuyên nghiệp, việc không thể kiếm soát được chế độ dinh dưỡng là một vấn đề rất lớn. Đó là lý do vì sao Robyn Stevens buộc phải từ bỏ giấc mơ Olympic của mình cách đây 17 năm.

Thế nhưng, sau gần 2 thập kỷ, VĐV điền kinh người Mỹ đã có thể trở lại với môn thể thao mình yêu thích. Cô thậm chí còn có thể tranh tài ở Olympic trong nội dung đi bộ 20.000 mét nữ.

Nghỉ thi đấu vì ăn quá nhiều, VĐV điền kinh Mỹ trở lại Olympic sau 17 năm bỏ nghề - Ảnh 2

Sau nhiều năm điều trị, chứng rối loạn ăn uống của Robyn Stevens đã được cải thiện rõ rệt nhưng sự trở lại của Robyn Stevens lại đến từ một cơ duyên đầy bất ngờ.

“Tôi không có ý định trở lại sau khi bỏ nghề. Nhưng tôi đã gặp phải chấn động ở vùng đầu, dẫn đến chứng đau nửa đầu trong 4 tháng. Bác sĩ khuyên tôi nên đi bộ vì nó phù hợp với bộ não của tôi. Tôi bắt đầu chạy bộ và vô tình đủ điều kiện cho vòng loại Olympic Rio 2016.

Điều đó thôi thúc tôi thử lại một lần nữa ở vòng loại Olympic Tokyo. Khi tôi vượt qua vạch đích, mẹ tôi ôm tôi và nói: ‘Con đã là VĐV Olympic rồi’. Tôi đã rơi nước mắt.”, Robyn Stevens kể lại.